Wednesday, October 21, 2015

Địa ngục từ những lời kể thực

Bác gái của tôi năm nay 94 tuổi, mấy ngày trước tôi về quê, nghe nói sức khỏe của bác rất yếu, liền cùng với các anh chị em trong nhà đi thăm hỏi bác ấy.

Bác gái gầy yếu đến nỗi chỉ còn da bọc xương, nằm co ro trên giường, lúc thì tỉnh táo, lúc thì lú lẫn. Theo lời của con trai bác thì là nửa âm, nửa dương rồi. Con trai, con gái của bác đều đã về nhà, buổi tối thay phiên nhau trông coi bác.


Dia nguc tu nhung loi ke


Con dâu của bác kể rằng: “Mấy hôm trước thân thể của bà bị dày vò rất đau đớn, thống khổ, không ngừng kêu la thảm thiết rằng: ‘Tôi sẽ trả lại mà! Tôi sẽ trả lại mà! Những gì tôi nợ đều sẽ trả lại hết’”. Con dâu hỏi bà: “Mẹ, mẹ thiếu nợ ai vậy?”. Bà nói: “Thiếu nợ nhà họ Tôn”. Con dâu lại hỏi: “Nhà họ Tôn nào vậy?”. Bà nói: “Tôn Đại Viện”. Con dâu hỏi bà: “Tôn Đại Viện là ai?”.

Bác gái đã nói ra một cái tên. Người trong nhà đến hỏi những người già cả trong làng, họ đều nói là có người này, từ thời kì Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cải cách ruộng đất, ông ấy là địa chủ, là trưởng làng. Con gái lớn của bác gái liền nhớ lại một chuyện, xảy ra từ thời kì đó, cái thời mà ĐCSTQ làm cái gọi là “cải cách ruộng đất”, chị mới có 8 tuổi. Lúc đó người ta không tịch thu đất đai và gia tài của địa chủ, mà đem những đồ vật trong nhà địa chủ chia thành từng đống từng đống, chị nhìn thấy trong một đống có tơ lụa, bản tính của trẻ con vốn thích có quần áo mới, liền nói vói ba chị (bác trai của tôi) rằng: “Ba, lấy đống này”. Bác trai nói: “Chúng ta cần phải trồng trọt nữa, chúng ta không chọn đống này, mà hãy chọn đống kia ”. Đồ đạc trong đống kia là những thứ như yên ngựa, vốn dùng cho việc cày cấy, họ đã lấy đống đó.

Mọi người nghe xong, đều không khỏi bàng hoàng, thời kì "cải cách ruộng đất" đã qua hơn 60 năm rồi, nhưng chuyện mà bác gái nói đến và sự kiện “cải cách ruộng đất” đều trùng khớp, chuyện xảy ra và những người trải qua đều trùng khớp cả. Thật khiến người ta không lạnh mà run! Bác gái liên tục trong ba ngày, ngày ngày đau đớn không ngừng, lẩm bẩm không ngừng. Bác nói: “Ta nếu không trả, người ta sẽ không bỏ qua cho ta đâu”. Ngày hôm sau, các con trai con gái của bác đã mua rất nhiều giấy vàng mã, viết tế văn, đến miếu thành hoàng, sau khi bái tế trời đất, niệm đọc tế văn, đốt vàng mã xong, bà cụ không còn bị đau đớn hành hạ nữa, cũng không nói luyên thuyên nữa.

Một ngày nọ, bác ấy nói bác đã rơi vào cõi địa ngục rồi, trong địa ngục rất dơ bẩn, đau đớn không thể tả, những người ở trong đó chịu đủ các loại cực hình, bác từ trong địa ngục bò ra. Theo lời bác, Diêm Vương nhìn thấy bác từ nhỏ đã chịu khổ, nên mới để bác bò ra.

Chân của bác mấy ngày trước khi bước xuống giường đã bị ngã vỡ xương. Bác có kể lại rằng, lúc anh trai bác còn trẻ, kỹ thuật bắn súng rất tốt, trăm phát trăm trúng. Có một lần anh lấy trộm đồ của người ra, rồi đưa cho bác. Bác nói, khi đó hãy còn nhỏ dại, vốn không hiểu chuyện. Bây giờ người ta ở bên kia tìm đến nơi, đánh gãy chân của bác. Bên này chính là khi bác xuống giường lò bị ngã què chân.

Khi chúng tôi đến nhà bác gái, bác gái bảo chúng tôi hãy đỡ bác dậy để ngồi một chút, hai tay hợp thập, trong miệng lẩm bẩm rằng: “Niệm Phật tốt lắm thay. Đời trước tạo nghiệp, đời này hoàn trả”.

Nghe thấy đoạn trải nghiệm của bác gái, tôi rất có cảm xúc, thật đúng là thiếu nợ cái gì thì phải hoàn trả cái đấy! Năm đó ĐCSTQ làm cải cách ruộng đất, đã lôi kéo theo rất nhiều nông dân, bức hại địa chủ phân chia ruộng đất, nông dân còn cho rằng đây là chuyện tốt, thật ra chính là công khai cướp đoạt tài sản cá nhân của địa chủ. Bây giờ nhìn thấy, ĐCSTQ dẫn dắt người Trung Quốc làm những gì đây! Chính là lôi kéo người Trung Quốc đi xuống địa ngục vậy!

Những gì cướp đoạt của địa chủ năm đó đều phải trả lại, dẫu cho là nói rằng chính quyền lôi kéo bản thân làm như vậy, thì cũng phải hoàn trả.

Cậu ruột của người bạn sau khi bị lôi xuống địa ngục đã trở lại trần thế
 
Người đó có tên là Trương Thôn Vũ, năm nay đã hơn 70 tuổi rồi. Lúc ông hơn 20 tuổi đột ngột mắc bệnh nặng mà chết. Tuy nhiên, trong lúc chuẩn bị đưa linh cửu đến nơi chôn cất, trong quan tài đột nhiên có tiếng va đập. Sau khi mở quan tài ra, cậu ngồi dậy, mọi người chung quang lúc đó đều sợ đến bỏ chạy tán loạn.

Người cậu này sau đó rất thích nói chuyện, cậu nói với mọi người rằng, cậu đã đi đến âm gian một chuyến rồi trở về. Sau cậu còn bảo bụng đói sắp chết rồi, muốn được ăn cơm. Trong chốc lát đã ăn một nồi cơm, đây là lượng cơm của một bữa ăn cho cả nhà. Sau đó, cậu lau miệng, lại kể tiếp, ông nói hôm đó có một tiểu quỷ đột nhiên đến đòi mạng, đã dùng xiềng xích bắt trói cậu lại, rồi lôi cậu đi.

Cậu đã đến âm gian, gặp Diêm Vương. Diêm Vương lệnh cho thuộc hạ đem sổ sinh tử đến đối chiếu, y nói rằng có người nói, một người tên Trương Thôn Vũ dương thọ vẫn còn chưa hết, lúc này cậu nhìn thấy ông nội đang cúi gầm mặt xuống đứng ở một góc nhà, tay chân đều đeo gông cùm, nhìn có vẻ đã chịu không ít đau khổ. Cách chỗ ông nội không xa, có một người ăn mặc như một người giàu có.

Lúc này có tiếng nói rằng, “Người giàu có này và ông nội của ngươi vốn là bạn thân, vốn dĩ là dân buôn ngựa. Ông nội của ngươi đã nảy sinh lòng tham chiếm đoạt tài sản của ông ta, liền giết chết ông ta, sau đó dùng số tiền cướp đoạt mà có được mua nhà mua đất. Nhưng cảnh sung sướng không được bao lâu, ông nội của ông không lâu sau cũng đã chết. Bắt đầu từ ông nội của ngươi, đàn ông con trai mấy đời của nhà họ Trương đều hơn 20 tuổi liền đột ngột mắc bệnh nặng rồi qua đời, ngươi là đời thứ ba”.

Lúc này, cậu nghe thấy Diêm Vương nói với người giàu có kia rằng: “Món nợ mà nhà họ Trương thiếu đều đã hoàn trả hết rồi, Trương Thôn Vũ dương thọ chưa hết phải để y trở về”. Như vậy, cậu được đưa trở về. Bàn chân của cậu toàn là bọt nước, đó là bởi lúc cậu trên đường đi xuống âm gian mà bị vậy.

Người cậu này còn nói, khi tiểu quỷ đưa cậu trở về đã nói với cậu rằng, không được nói với bất cứ người nào về những gì cậu đã nhìn thấy nghe thấy ở âm gian, tương lai cậu sẽ có công năng xem bệnh rồi trở nên giàu có. Ấy vậy mà cậu lại đem những chuyện này nói ra hết. Vì vậy, một đời của cậu không có công năng xem bệnh, cuộc sống cũng không sung túc gì.

0 comments:

Post a Comment